K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

HÃY THA LỖI CHO EM       Giờ giảng văn đầu tiên. Nhìn cô giáo Vân viết trên bảng, nét chữ run run, không thẳng hàng, mấy bạn lớp tôi xì xào, đưa mắt nhìn nhau.       Bỗng dưng, Khôi đứng dậy nói to:      - Thưa cô, chữ cô viết khó đọc quá!       Cô Vân đứng lặng người. Đôi mắt cô chớp chớp, mặt cô đỏ lên rồi tái dần. Viên phấn trên tay cô rơi xuống. Phải mất vài...
Đọc tiếp

HÃY THA LỖI CHO EM

      Giờ giảng văn đầu tiên. Nhìn cô giáo Vân viết trên bảng, nét chữ run run, không thẳng hàng, mấy bạn lớp tôi xì xào, đưa mắt nhìn nhau.

      Bỗng dưng, Khôi đứng dậy nói to:

     - Thưa cô, chữ cô viết khó đọc quá!

      Cô Vân đứng lặng người. Đôi mắt cô chớp chớp, mặt cô đỏ lên rồi tái dần. Viên phấn trên tay cô rơi xuống. Phải mất vài phút, cô mới giảng tiếp được. Giờ học hôm đó kết thúc muộn.

     Trước khi cho lớp nghỉ, cô Vân nói nhỏ nhẹ:

    - Trước hết, cô xin lỗi các em vì giảng quá giờ. Còn chữ viết…(Giọng cô đang ngập ngừng bỗng rành rọt hẳn lên) cô sẽ cố gắng trình bày đẹp hơn để các em dễ đọc.

     Hôm đó, đến phiên tôi và Khôi trực nhật, tôi đến lớp sớm hơn ngày thường. Thấy Khôi đang thập thò ngoài cửa lớp, tôi khẽ bước đến bên cậu ấy và nhìn vào. Trời ơi! Cô Vân đang mải mê nắn nót tập viết; thảo nào, những giờ giảng gần đây chữ cô viết khác hẳn ngày đầu.

      Đang viết, bỗng nhiên viên phấn trên tay cô rơi xuống, cô ngồi thụp xuống đất, mặt nhăn lại đau đớn. Cô dùng tay trái nắn bóp tay phải khá lâu. Hình như đau quá, cô lấy tay lau nước mắt. Tôi hoảng hốt chạy vào ôm lấy cô, cầm bàn tay cô, tôi hỏi khẽ:

    - Cô ơi, cô làm sao thế? Em đi báo với các thầy, cô ở văn phòng nhé?

    - Không sao đâu các em ạ, một lát là khỏi thôi. Thỉnh thoảng, cô lại bị như thế. Chả là mảnh đạn còn trong cánh tay cô từ lúc ở chiến trường, gặp khi trở trời là vết thương lại tấy lên đấy thôi.

      Tôi quay lại nhìn Khôi. Bỗng nó cúi đầu, rơm rớm nước mắt, giọng nó nghèn nghẹn:

     - Cô ơi! Cô tha lỗi cho em, em có lỗi với cô.

      Cô Vân từ từ đứng dậy, cô quàng tay lên vai chúng tôi, nhìn chúng tôi trìu mến:

     - Không sao, cô không giận các em đâu. Thôi chúng ta cùng chuẩn bị đi, sắp đến giờ học rồi.

Câu 5:  Em rút ra bài học gì qua truyện đọc trên 

0
16 tháng 4 2024

Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo Hằng đã để lại trong lòng em tình cảm khó quên.

 

Hôm ấy, cô giáo Hằng em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh đầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. Bài giảng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn thẳng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô Hằng giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý.

 

Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên. Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn.

 

Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ niềm vui.

 

Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.

4
456
CTVHS
16 tháng 4 2024

dấu hiệu của cop bài

16 tháng 4 2024

bạn nafogiori văn giúp mình zớiiiiiiiii

4
456
CTVHS
16 tháng 4 2024

TK:

https://www.vietnamplus.vn/ky-niem-70-nam-chien-dich-dien-bien-phu-tai-phap-post940220.vnp

17 tháng 4 2024

Em mong ước thầy cô chủ nhiệm của mình sẽ là người đầy tâm huyết, yêu nghề và có khả năng tạo ra một môi trường học tập tích cực và đầy cảm hứng cho học sinh.

Thầy cô chủ nhiệm trong tưởng tượng của em là người có vẻ ngoài thân thiện và tươi sáng, luôn mang đến nụ cười và sự ấm áp cho mỗi buổi học. Họ là người lắng nghe và tôn trọng ý kiến của học sinh, luôn sẵn lòng tạo điều kiện cho học sinh phát triển toàn diện, không chỉ trong học tập mà còn trong các hoạt động ngoại khóa và tinh thần.

Thầy cô chủ nhiệm của em cũng là người sáng tạo và linh hoạt trong cách dạy học, luôn tìm kiếm những phương pháp giảng dạy mới mẻ và phù hợp với từng đối tượng học sinh. Họ biết cách kích thích sự tò mò và ham muốn học hỏi của học sinh, giúp chúng tự tin vượt qua mọi thách thức trong hành trình học tập.

Ngoài ra, thầy cô chủ nhiệm của em cũng là người truyền cảm hứng và lẫn lộn học sinh yêu thích môn học, giúp họ nhận ra giá trị và ý nghĩa của việc học trong cuộc sống hàng ngày. Đồng thời, họ cũng là người đồng hành, luôn sát cánh và ủng hộ học sinh trên mọi hành trình của họ.

Tóm lại, thầy cô chủ nhiệm trong tưởng tượng của em là những người thầy, cô giáo tuyệt vời, mang đến cho học sinh không chỉ kiến thức mà còn là niềm tin, đam mê và sự phấn đấu vươn lên trong cuộc sống.

17 tháng 4 2024

Hai câu ca dao trên mang ý nghĩa sâu sắc về sự quan trọng của lao động, kiên trì và hy vọng trong cuộc sống của con người.

1. "Ai ơi đừng bỏ ruộng hoang, Bao nhiêu tấc đất, tấc vàng bấy nhiêu."
   - Câu này nhấn mạnh vào tầm quan trọng của việc chăm sóc và khai thác tốt tài nguyên đất đai. Ruộng hoang được coi là lãng phí và tiềm ẩn nguồn lợi ít được khai thác. Bằng cách lao động và chăm sóc ruộng ruộng, con người có thể tận dụng được tài nguyên và thu hoạch được thành quả. Ý nghĩa ẩn sau câu này là khuyến khích mọi người không nên bỏ phí tài nguyên và công sức của mình.

2. "Rủ nhau đi cấy đi cày, Bây giờ khó nhọc, có ngày phong lưu."
   - Câu này thể hiện sự quan trọng của lao động và kiên trì. Mặc dù công việc cấy cày có thể gặp khó khăn và mệt mỏi, nhưng thông qua sự nỗ lực và kiên nhẫn, sẽ đến được ngày thịnh vượng và thành công. Ý nghĩa ẩn sau câu này là khuyến khích mọi người không nản chí trước khó khăn, mà hãy kiên nhẫn và hy vọng vào một tương lai tươi sáng.