Đề bài: hãy viết một bài văn tả lại không khí gia đình em khi chuẩn bị bữa cơm tối.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Thật khó để có thể nói hết được ý nghĩa của mái ấm gia đình. Em luôn cảm thấy may mắn vì gia đình của em là một gia đình hạnh phúc. Dù ban ngày mỗi người một công việc ở những nơi khác nhau nhưng đến tối là tất cả đều tụ họp đông đủ sum vầy bên nhau.
Gia đình em gồm bốn thành viên: bố, mẹ, chị gái và em. Sau một ngày làm việc và học tập vất vả thì cũng là lúc mọi người trở về nhà. Mỗi người một công việc khác nhau. Bố thì tưới cây, chị thì quét sân, còn em phụ mẹ nấu cơm. Bữa cơm buổi tối luôn thịnh soạn nhất. Mẹ đã nấu rất nhiều món ngon mà ai cũng thích. Nhà em thường ăn cơm lúc bảy giờ tối, cả gia đình bên chiếc bàn tròn nhỏ ở giữa nhà bếp, mọi người ăn rất ngon miệng và vui vẻ. Sau khi ăn và dọn dẹp bát đĩa xong mọi người lại quây quần ở phòng khách. Em cùng chị gọt hoa quả mời bố mẹ ăn, vừa ăn vừa chuyện trò rất vui vẻ. Bố hỏi em và chị ngày hôm nay đi học như thế nào, dù có điểm thưởng hay không bố vẫn khen và tặng em một cái thơm. Công việc của bố mẹ tuy rất mệt và căng thẳng nhưng khi về nhà bố mẹ lại là những người tươi vui nhất, không hề than vãn dù nửa lời, chỉ lắng nghe lời kêu của con cái rồi mỉm cười động viên.
Em nhận ra dù chỉ là khoảnh khắc gia đình sinh hoạt ngắn ngủi buổi tối nhưng đó chính là thứ keo tốt nhất gắn kết tình cảm gia đình.
Chủ nhật tuần trước như mọi lần tôi trở về nhà cùng gia đình. Thường tôi sẽ cùng cả nhà ra ngoài ăn nhưng hôm nay khi chuẩn bị đặt chân vào nhà, tôi đã ngửi thấy thoang thoảng ( láy toàn bộ )mùi thơm của món Cà ri. Vừa bước vào nhà tôi ngỡ ngàng ( láy bộ phận ) khi thấy một bàn đồ ăn được dọn sẵn và cả nhà đang chờ tôi về. Tôi nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn thưởng thức những món ăn hấp dẫn mà cả nhà đã chuẩn bị cho tôi. Ai cũng dành cho tôi những lời động viên và yêu thương chân thành nhất. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc, tiếng nói cười vang vọng khắp ngôi nhà ấp áp...
Tham khảo nhé:
Gia đình em gồm có bốn thành viên là bố, mẹ, anh trai và em. Bố mẹ em là giáo viên còn hai anh em đều đang đi học. Khi bắt đầu một ngày mới là lúc mọi người rời khỏi nhà để đi học đi làm. Chỉ đến tối, cả gia đình mới được sum họp bên nhau.
Giờ sinh hoạt gia đình vào buổi tối của nhà em bắt đầu bằng bữa cơm tối. Mẹ là người đầu bếp tài ba của gia đình. Tài nấu nướng của mẹ là số một. Ba bố con chỉ dọn dẹp rồi đi tắm xong là đã có một bàn ăn thịnh soạn. Mẹ em nói dù có mệt mỏi hay bận rộn đến đâu thì bữa cơm gia đình vẫn phải chu toàn, tươm tất, phải thực sự ngon miệng mới xua tan được những mệt mỏi, muộn phiền sau một ngày dài.
Bố em là người vui tính, trong bữa cơm bố thường trêu đùa khiến ai cũng bật cười sảng khoái. Mẹ em thì không quên gắp thức ăn cho mọi người, nhắc nhở mọi người ăn thật nhiều. Ăn cơm xong em phụ mẹ dọn dẹp, rửa bát. Anh trai em pha trà, gọt hoa quả chờ mọi người xong việc cùng ngồi ăn tráng miệng. Gia đình em thường cùng nhau xem chương trình thời sự sau khi ăn cơm xong, vừa xem vừa trò chuyện với nhau, chia sẻ những điều thú vị trong cuộc sống. Cảm giác được chia sẻ, giải tỏa cùng những người thân yêu sau một ngày thật thoải mái, dễ chịu, khung cảnh gia đình thật ấm cùng, tràn ngập yêu thương.
Đối với em gia đình là điều quan trọng nhất không có gì có thể thay thế được, em luôn trân trọng những bữa cơm sinh hoạt gia đình, những giây phút quây quần bên người thân yêu.
Tôi là một đứa đi học xa nhà từ bé nên tôi thường không ăn cơm trưa ở nhà mà chỉ chỉ đến buổi tối tôi mới có dịp quây quần bên gia đình . Đối với tôi những giây phút bên gia đình luôn làm cho tôi cảm thấy được gần gũi hơn với tất cả mọi người trong nhà và bữa ăn tối là những dịp tốt để mọi người trong gia đình có thể vui vẻ bên nhau.
Hôm nay tôi không phải đi học nên buổi chiều tôi và mẹ đã cùng nhau chuẩn bị mâm cơm cho cả gia đình. Hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày vì chị tôi và anh rể sẽ cùng xuống ăn tối với gia đình. Điều này càng làm tôi phấn trấn thêm vì đã lâu rồi chị tôi không xuống, tôi nhớ chị lắm nhớ cả thằng cháu trai kháu khỉnh của tôi nữa. Vì chị xuống nên hôm nay mẹ tôi bảo bố tôi đi bắt một con gà cho hai mẹ con làm thịt. Khoảng sáu giờ tối là mâm cơm đã được tươm tất và chỉ đợi mọi người về. Bố tôi hôm nay cũng nghỉ làm sớm hơn mọi ngày và xuống bếp chặt gà giúp mẹ. Một lúc sau thì anh chị tôi cũng xuống tới nơi. Khi tôi và mẹ chuẩn bị sắp cơm thì thằng cháu trai của tôi nhanh nhẹn dọn chiếu ra . Dáng vẻ của nó sao mà đáng yêu đến thế. Một lúc sau thì mâm cơm cúng được dọn ra.
Thế là mọi người tập trung vào mâm cơm và xếp thành hình tròn xung quanh mâm. Mọi người vui vẻ nói cười xung quanh mâm cơm. Tôi chợt thấy sao chị dạo này gầy thế, thương chị tôi gắp thêm thức ăn cho chị và không quên thằng cháu trai đang tuổi ăn tuổi lớn. Bố mẹ tôi hỏi thăm tình hình làm ăn của anh chị thế nào và việc học của thằng cu cò ra sao. Bỗng nhiên mẹ quay ra nói xấu tôi với chị gái nói là tôi lười và học cũng kém hơn .
Tôi nũng nịu quay sang mẹ trách “Mẹ à”khiến cho cả nhà phì cười còn tôi thì ngượng chín cả mặt. Chị tôi thấy mẹ bảo thế cũng động viên tôi cố gắng học tốt rồi chị sẽ thưởng. Chỉ đợi có thế tôi nhảy cẫng lên vui sướng và hứa với chị kì sau sẽ cố gắng tập trung hơn. Cứ thế mọi người nói cười vui vẻ đến hết bữa cơm. Thằng cu cò dường như được xuống nhà bà rất thích hay sao mà nó cười nói từ đầu đến cuối bữa cơm. Ba mẹ tôi cũng rất vui và dường như mẹ cũng ăn nhiều hơn khiến tôi vui lắm. Khoảng tám giờ tối thì bữa cơm của gia đình tôi kết thúc. Tôi nhanh nhẹn cùng chị mang chén bát ra rửa còn thằng cò thì thu dọn chiếu và quét nhà. Xuống bếp rửa bát lại là một cơ hội tốt để mấy mẹ con tôi tám chuyện với nhau. Chị kể về bên nhà chồng và công việc của hai anh chị và cả những pha hài hước của thằng cò làm tôi và mẹ cười lăn ra .
Thằng cò đứng bên cạnh hai má chín đỏ ngượng ngùng tôi càng cười to nó lại càng đánh tôi liên tục, đánh yêu ý mà. Trên nhà nha rể và bố tôi pha ấm chè rồi cùng nhau nói chuyện về việc làm kinh tế và cả những vấn đề thế giới mà tôi chẳng thích nghe gì cả. Dưới bếp mẹ tôi gói cho chị một ít thức ăn và hoa quả cho thằng cò. Một lúc sau thì anh chị cũng xin phép ba mẹ tôi về thằng cò cứ níu tôi không muốn cho về và mẹ nó phải nói là tuần sau lại xuống nó mới chịu.
Những bư cơm gia đình ấm cúng như thế luôn làm tôi cảm thấy yêu gia đình mình hơn và được gần mọi người hơn. Những bữa cơm tối luôn đem lại cho tôi một cảm giác ấm cúng đến lạ thường bởi còn gì tuyệt vời hơn khi bạn bỏ lại tất cả lo toan của cuộc sống và trải lòng cùng với gia đình minh
Hôm nay, bà nội tôi lên chơi. Mẹ tôi nghỉ việc, ở nhà làm cơm đón bà.
Mới sáng tinh mơ, mẹ đã chuẩn bị làn, túi để đi chợ. Mẹ rủ tôi cùng đi với mẹ. Tôi “dạ” liền và hí hửng đi theo.
Ra tới chợ, tôi lẽo đẽo bám theo mẹ. Chợ mới sáng sớm mà sao đông người thế. Trong chợ đủ loại tạp hóa và đủ màu sắc. Mẹ mua nhanh để ra về.
Ra ngoài cổng chợ, mẹ thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm:
– Chẳng biết có thiếu gì không nhỉ? Ừ, mà xem. Mẹ cầm giấy ghi thực đơn rồi quay sang nhìn tôi nói: “Con gái đứng đây trông nhé, mẹ quay lại mua mấy bó hành”.
Mẹ lách dòng người chen vào. Lát sau, mẹ quay ra với nụ cười tươi rói trên môi. Hai mẹ con tôi vội vã về.
Tôi vá mẹ bước vào cổng, con Mích từ trong nhà chạy ra vẫy đuôi rối rít. Bố tôi lúi húi lau xe. Chắc là bố chuẩn bị đi đón bà. Tôi thầm nghĩ.
Hai mẹ con bắt tay ngay vào công việc. Đầu tiên, tôi giúp mẹ nhặt rau, vo gạo. Ngày thường tôi làm nhàn vậy mà hôm nay lại quýnh lên, chẳng biết có phải vì hồi hộp không.
Mẹ thì luôn mồm nhắc tôi, tay vẫn không ngừng hoạt động. Mùi thơm bay ngào ngạt. Tôi hít lấy hít để. Sao hôm nay mẹ tôi nấu cơm lắm món ngon đến thế!
Khi mẹ cất tiếng nói mãn nguyện nhìn mâm cơm cũng là lúc con Mích mừng rỡ chạy ra cửa. Tôi sung sướng cùng hai em ùa ra chào bà:
– Bà, hoan hô bà đã lên!
Bà Ôm tôi vào lòng, cốc nhẹ lên trán:
- Bố cô, sao lớn nhanh thế!
Mẹ tôi vội vã chào bà rồi chuẩn bị nước cho bà tắm. Bà tắm xong vào nhà. Cả gia đình tôi quậy quần bên mâm cơm bốc khói nghi ngút. Bé Việt và Thúy lau nhau nhắc ghế cho bà và bố mẹ, chỉ mỗi tôi là chúng nó không nhắc. Tôi nguýt dài một cái. Việt len lén nhìn tôi cười khì.
Mâm cơm mẹ tôi làm thật thịnh soạn. Giữa mâm mẹ không quên để một bát cà muối. Đó là món bà tôi thích lắm. Bố cầm đũa lên so. Vừa chia đũa, bố vừa nói:
– Con mừng là mẹ đã lên thăm chúng con. Các cháu vui lắm đấy mẹ ạ. Chúng con cũng vui, lâu quá mới được gặp mẹ mà.
Bà cười, đôi mắt bà sáng lấp lánh. Dường như bà đang vui lắm thì phải. Bà ngắm khắp lượt mọi người, nhìn bằng ánh mắt âu yếm. Tôi gắp cho bà một quả cà thật to. Thúy trêu tôi: “Mời gì không mòi đi mời cà”. Tôi chống chế: “Tại bà thích cà”. Bà cười móm mém xoa đầu tôi. Mẹ nhìn bà cười và nói:
– Mẹ nếm thử các món con nấu xem nào. Món nào mẹ cũng phải nếm đấy nhé.
Bà gật đầu:
– Ừ! Ừ! Từ từ chứ, nhiều món thế này cơ mà. Mẹ ăn sao hết!
Căn nhà tôi bỗng trở nên ấm củng lạ thường, Trong tiếng cười tôi nhận thấy niềm vui lấp lánh trong ánh mắt mọi người. Hết thảy ai củng gắp thức ăn chúc bà. Bà cứ cười nói:
– Từ từ thôi chứ, để mẹ còn ăn hết đã, gắp thức ăn cho mẹ nhiều thế?
Bố hỏi bà:
– Mẹ ơi, năm nay mùa tốt chứ ạ?
– Còn phải nói. Tốt nhất vùng đấy con ạ! – Bà nói rồi quay sang bà chúng tôi:- “Mấy cây ổi chín lắm chờ mãi chẳng ai về. Nhớ mọi năm ba đứa bé tí, thế mà bây giờ đã lớn vổng lên rồi. Mẹ nó mát tay đấy”.
Mẹ nhìn chúng tôi vui lắm. Bà và bố mẹ nói rất nhiều chuyện. Chúng tôi chăm chú ngồi nghe. Mà cũng chỉ biết nghe thôi chứ chẳng lẽ cắm cúi ăn. Thỉnh thoảng, bà hỏi chúng tôi về chuyện học hành, chuyện trường lớp. Bé Việt bi bô nói bằng cái giọng ngọng nghịu. Cả nhà ồ lên, Tôi cảm thấy lòng ấm áp lạ kì.
Những bữa cơm như vậy có lỗ chẳng bao giờ tôi quên. Trong tôi lúc nào cũng ngân lên tiếng cười của bà, bố, mẹ và Thúy, Việt, ấm áp đến lạ kì.
Một số ý chính:
- Giới thiệu thời gian ngày Tết ở nhà em (như thường có truyền thống, hoạt động gì ở nhà)
+ Có thể dẫn: Bên cạnh đó, điều ý nghĩa nhất mọi nhà có lẽ là bữa cơm ngày Tết và hôm nay em sẽ miêu tả bữa cơm ấy ở gia đình em.
- Trước khi ăn:
+ Mẹ cùng các cô, dì, chị,.. đi chợ mua thức ăn và làm cơm.
+ Cánh đàn ông thì ngồi trò chuyện ở nhà trước.
+ ...
- Khi ăn cơm:
+ Mọi người bắt đầu dọn đồ ăn, bới cơm cho nhau.
+ Người lớn hỏi thăm sức khỏe của con cháu.
+ Không khí: ồn ào, náo nhiệt, vui vẻ và đầm ấm.
+ Tả thêm những lời khen, lời chúc ngày Tết mọi người dành cho nhau.
- Sau bữa ăn:
+ Mọi người ăn trái cây và chúng em thì bắt đầu dọn dẹp phụ người lớn rửa chén.
- Cảm xúc của em với bữa cơm ngày Tết:
+ Cảm thấy tình yêu thương giữa mọi người với nhau được thể hiện rõ vào ngày này.
+ Bản thân cảm thấy bữa cơm ngày Tết ý nghĩa hơn bất kì bữa cơm nào.
☕T.Lam
Tui copy trên mạng đó. Không thích bài của tui thì lên mạng mà tìm
Thật khó để có thể nói hết được ý nghĩa của mái ấm gia đình, khó có thể dùng từ ngữ nào diễn tả được sự hạnh phúc của một tổ ấm đầy yêu thương.
Em luôn cảm thấy may mắn vì gia đình của em là một gia đình hạnh phúc, dù ban ngày mỗi người một công việc ở những nơi khác nhau nhưng đến tối là tất cả đều tụ họp đông đủ sum vầy bên nhau.
Gia đình em gồm bốn thành viên, bố mẹ em và chị gái của em, sau khi tan làm và tan học mọi người trở về nhà cùng nhau dọn dẹp. Bố thì tưới cây, chị thì quét sân, còn em phụ mẹ nấu cơm, bữa cơm tối luôn thịnh soạn nhất, mẹ nấu nhiều món ngon ai cũng thích ăn. Nhà em thường ăn cơm lúc 7 giờ tối, cả nhà quây quần bên chiếc bàn tròn nhỏ ở giữa nhà bếp, mọi người ăn rất ngon miệng và vui vẻ. Sau khi ăn và dọn dẹp bát đĩa xong cả nhà lại cùng nhau quây quần trong phòng khách, em cùng chị gọt hoa quả mời bố mẹ và cả nhà cùng ăn, chuyện trò rất vui vẻ. Bố hỏi em và chị ngày hôm nay đi học như thế nào, dù có điểm thưởng hay không bố vẫn khen và tặng em một cái thơm. Công việc của bố mẹ tuy rất mệt và căng thẳng nhưng khi về nhà bố mẹ lại là những người tươi vui nhất, không hề than vãn dù nửa lời, chỉ lắng nghe lời kêu của con cái rồi mỉm cười động viên.
Em nhận ra dù chỉ là khoảnh khắc gia đình sinh hoạt ngắn ngủi buổi tối nhưng đó chính là thứ keo tốt nhất gắn kết tình cảm gia đình.
Ba tôi công tác xa nhà mấy chục cây số, một tuần mới về một lần. Cho nên tối thứ bảy là tối gia đình tôi sum họp đông vui nhất.
Cơm nước xong xuôi, mọi người mới quây quần trong gian phòng khách nhỏ bé và ấm cúng. Ánh đèn nê-ông tỏa ánh sáng xanh dịu. Mấy lẵng hoa bằng nhựa sáng rực lên trông y như hoa thật. Chiếc tủ li bằng gỗ cẩm lai được đánh véc-ni láng bóng như mặt gương soi, nổi bật những đường vân như những nét hoa văn kỳ ảo. Phía trên, là chiếc ti vi màu mười chín inh được phủ bằng một tấm lụa xanh rêu. Đồ đạc trong phòng được xếp đặt thật gọn gàng, ngăn nắp.
Ba tôi bồng bé Thảo Ngọc vào lòng âu yếm hôn lên tóc, lên má bé. Ngọc ôm lấy cổ ba nũng nịu: “Ba! Ba có nhớ con không?”. Ba cầm bàn tay nhỏ bé của bé áp lên má mình vuốt vuốt rồi nhỏ nhẹ với bé: “Ba nhớ con nhiều nhất đấy!”. Rồi ba hỏi lại bé: “Thế Ngọc có thương ba không?”. Thảo Ngọc cười nhe hàm răng nhỏ xíu trông thật dễ thương. Bàn tay vào chiếc cằm vừa mới cạo của ba và nói lớn: “Con thương ba nhất nhà này! Thương mẹ nhất nhà này! Và cả chị hai nữa! Con thương cả nhà như nhau! Bằng thế này này!”. Bé đưa ba ngón tay lên, đưa qua đưa lại như chứng tỏ điều mình nói là đúng, là sự thật. Lúc này, mẹ đang đọc báo, tôi đang chơi đàn. Cả tôi và mẹ đều phải phì cười vì vẻ đáng yêu của bé.
Đúng tám giờ, tôi bật vô tuyến để xem tiết mục “Ngôi nhà tuổi thơ”. Tối nay có chương trình văn nghệ của các trường mẫu giáo rất hay. Bé Ngọc vừa xem vừa vỗ tay hát theo. Ba khen hát hay, bé cười tít mắt. Càng hát, bé càng rướn giọng to lên, đầu lắc qua lắc lại theo nhịp đàn. Đôi bím tóc thắt nơ hồng ngoe nguẩy như đuôi chú cún con trông thật ngộ, thật dễ thương. Ba hỏi tôi: “Tuần này được mấy điểm mười hả con? Môn nào nhiều điểm mười hơn cả?” Tôi sung sướng khoe: “Hơn tuần trước bốn điểm mười ba ạ! Nhiều nhất là môn Toán, sau đến là môn Tiếng Việt. Riêng môn Mĩ thuật con cố gắng lắm chỉ được điểm tám thôi!”. Ba xoa đầu tôi rồi động viên: “Con đạt được như thế là tốt lắm. Với đà này ba tin cuối năm con sẽ là một học sinh xuất sắc. Gắng lên nữa nghe con! Tuần sau, ba sẽ thưởng cho con cái đồng hồ có nhạc báo thức!” Tôi thầm cảm ơn ba rất nhiều. Chính những lời động viên của ba mỗi tuần đã làm cho tôi thêm ý chí và nghị lực phấn đấu trong học tập. Cứ mỗi lần về thăm nhà, ba thường hướng dẫn thêm cho tôi phương pháp giải các bài toán và cách thức viết những câu văn hay, có hình ảnh.
Mẹ bưng ra một đĩa bánh kẹo, quà của ba mang về hồi chiều. Bé Thảo Ngọc thích quá vỗ tay reo: “A, kẹo ngon quá! Mẹ cho con nhiều nghe mẹ!”. Ba tôi cười tủm tỉm rồi nhắc hai đứa chúng tôi: “Ăn kẹo xong, chị em nhớ đánh răng súc miệng kẻo sâu răng đấy!”. Rồi ba quay sang mẹ hỏi han về tình hình công việc nhà trong tuần qua. Mẹ tôi cười nhìn ba tôi đáp: “Hai đứa nó ngoan cả. Tuần này, cơ quan em hơi nhiều việc nên cũng lu bu nhưng anh cứ yên tâm, đâu rồi vào đấy cả!”. Biết mẹ ở nhà vất vả, vừa phải hoàn thành nhiệm vụ ở cơ quan vừa phải lo việc nhà nên mỗi tuần được nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật, ba tôi thường tranh thủ về sớm để giúp đỡ mẹ. Ba quay sang tôi nói nhỏ: “Con ráng đỡ đần thêm công việc giúp mẹ. Mẹ mà ốm ra thì ba con mình vất vả đấy con ạ! Ba trông cậy vào con gái lớn của ba đấy!”. Tôi chạy đến bên mẹ rồi nói như để ba tôi cùng nghe: “Mẹ khỏe lắm. Chẳng có bệnh tật nào làm mẹ ốm đau phải không mẹ? Nhưng ba phải thường xuyên về thăm nhà đấy. Mẹ có trông ba về không mẹ?” Mẹ tôi cười, mắng yêu tôi: “Mẹ chả chông, chỉ có các con thôi!”
Tối thứ bảy tuần nào cũng thế, gia đình tôi luôn có được những giờ phút sum họp thật vui vẻ và đầm ấm. Hai chị em tôi thật sự hạnh phúc trong mái ấm gia đình, trong vòng tay ấm áp của ba mẹ tôi.
Hihihi mai thi rồi