K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 3 2020

sao bùn

16 tháng 3 2020

là sao

cho hỏi lời bài j z 入夜漸微涼 繁花落地成霜 Ruỳè jiàn wēi liáng fánhuā luòdì chéng shuāng Đêm lạnh, phồn hoa rơi xuống đất thành sương 你在遠方眺望 耗盡所有暮光 nǐ zài yuǎnfāng tiàowàng hào jìn suǒyǒu mù guāng Người trông về phương xa, ánh hoàng hôn kiệt quệ 不思量 自難相忘 bù sīliang zì nàn xiāng wàng Không tưởng niệm, tự thấy chẳng thể quên 夭夭桃花涼 前世你怎捨下 yāo yāo...
Đọc tiếp

cho hỏi lời bài j z

入夜漸微涼 繁花落地成霜
Ruỳè jiàn wēi liáng fánhuā luòdì chéng shuāng
Đêm lạnh, phồn hoa rơi xuống đất thành sương

你在遠方眺望 耗盡所有暮光
nǐ zài yuǎnfāng tiàowàng hào jìn suǒyǒu mù guāng
Người trông về phương xa, ánh hoàng hôn kiệt quệ

不思量 自難相忘
bù sīliang zì nàn xiāng wàng
Không tưởng niệm, tự thấy chẳng thể quên

夭夭桃花涼 前世你怎捨下
yāo yāo táohuā liáng qiánshì nǐ zěn shě xià
Mơn mởn hoa đào lạnh, chuyện kiếp trước người làm sao buông xuống?

這一海心茫茫 還故作不痛不癢不牽強
zhè yī hǎi xīn mángmáng hái gù zuò bù tòng bù yǎng bù qiānqiǎng
Trái tim mịt mờ này còn giả vờ không đau đớn, không gượng ép

都是假象
dōu shì jiǎxiàng
Đều là sự giả dối

[Chorus]:
涼涼夜色 為你思念成河
liáng liáng yèsè wèi nǐ sīniàn chénghé
Bóng đêm lạnh vì nỗi tưởng niệm của người thành sông

化作春泥 呵護著我
huà zuò chūnní hēhùzhe wǒ
Hoá thành bùn xuân che chở ta

淺淺歲月 拂滿愛人袖
qiǎn qiǎn suìyuè fú mǎn àirén xiù
Năm tháng nhàn nhạt, phất mãn tay áo vợ chồng

片片芳菲 入水流
piàn piàn fāngfēi rù shuǐliú
Từng chút mùi hương hoa cỏ hoà vào nước

涼涼天意 瀲灩一身花色
liáng liáng tiānyì liàn yàn yīshēn huāsè
Thiên ý lạnh lẽo, người một thân sắc hoa

落入凡塵 傷情著我
luò rù fánchén shāng qíngzhe wǒ
Rơi vào phàm trần, mưu kế thụ thương

生劫易渡 情劫難了
shēng jié yì dù qíng jiénànle
Sinh kiếp dễ dàng, tình kiếp gian nan

折舊的心 還有幾分前生的恨
zhéjiù de xīn hái yǒu jǐ fēn qián shēng de hèn
Tâm đã hao mòn, còn m 也曾鬢微霜 也曾因你迴光
yě céng bìn wēi shuāng yě céng yīn nǐ huí guāng
Cũng từng tóc mai như sương, cũng từng có ánh sáng người trở về

悠悠歲月漫長 怎能浪費時光
yōuyōu suìyuè màncháng zěn néng làngfèi shíguāng
Năm tháng dài đằng đẵng, sao có thể lãng phí thời gian?

去流浪 去換成長
qù liúlàng qù huàn chéngzhǎng
Gạt đi lưu lạc, không còn thay đổi để trưởng thành

灼灼桃花涼 今生愈漸滾燙
zhuózhuó táohuā liáng jīnshēng yù jiàn gǔn tàng
Rực rỡ hoa đào lạnh, kiếp này càng thêm sôi sục

一朵已放心上 足夠三生三世背影成雙
yī duo yǐ fàngxīn shàng zúgòu sān shēng sānshì bèiyǐng chéng shuāng
Một đoá cũng đủ cho hai bóng lưng kết thành vợ chồng

在水一方
zài shuǐ yīfāng
Ơ nơi biển nước
ấy phần hận của kiếp trước?
涼涼三生三世 恍然如夢
liáng liáng sān shēng sānshì huǎngrán rú mèng
Ba đời ba kiếp lạnh lẽo, chợt bừng tỉnh như mộng

須臾的年 風幹淚痕
xūyú de nián fēng gàn lèihén
Năm tháng qua đi, hong khô nước mắt

若是回憶不能再相認
ruòshì huíyì bùnéng zài xiāng rèn
Nếu như trong hồi ức lần nữa không thể quen biết nhau

就讓情分 落九塵
jiù ràng qíng fèn luò jiǔ chén
Hãy để cho tình cảm rơi xuống cửu trần

涼涼十里 何時還會春盛
liáng liáng shílǐ héshí hái huì chūn shèng
Mười dặm lạnh lẽo, bao giờ xuân thịnh

又見樹下 一盞風存
yòu jiàn shùxià yī zhǎn fēng cún
Lại thấy dưới tàng cây một ngọn gió

落花有意 流水無情
luòhuā yǒuyì liúshuǐ wúqíng
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình

別讓恩怨愛恨 涼透那花的純
bié ràng ēnyuàn ài hèn liáng tòu nà huā de chún
Đừng để cho ân oán, yêu hận làm lạnh lẽo sự thuần khiết của hoa

4
11 tháng 2 2019

mk cũng đang muốn tìm

13 tháng 2 2019

viết thế ai mà đọc cho nỗi chứ

Những câu chuyện mình kể thường là k những câu chuyện có thật trong gia đình, hoặc là những mảnh ghép mà những thành viên trong gia đình bên nội kể lại cho mình nghe. có đôi lúc mình quá bé để nhớ hết những tình tiết.Năm đó mình k nhớ là bao nhiêu tuổi, cái tuổi còn khá bé để hiểu những câu chuyện đã xảy ra, nhưng những cái ký ức thì k thể quên được, 8 tuổi, mình đã nhớ thật...
Đọc tiếp

Những câu chuyện mình kể thường là k những câu chuyện có thật trong gia đình, hoặc là những mảnh ghép mà những thành viên trong gia đình bên nội kể lại cho mình nghe. có đôi lúc mình quá bé để nhớ hết những tình tiết.
Năm đó mình k nhớ là bao nhiêu tuổi, cái tuổi còn khá bé để hiểu những câu chuyện đã xảy ra, nhưng những cái ký ức thì k thể quên được, 8 tuổi, mình đã nhớ thật dai những kí ức thời còn nhỏ…

Bên nội mình có 5 người con. Trong đó có bác Ba cũng là bác gái. Mình gọi bác theo cách của người Bắc vì gia đình mình gốc bắc.
Thị Trấn Gành Hào năm đó là nơi bác làm công nhân cho xí nghiệp đông lạnh Minh Hải…

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng kể, đúng hơn là một câu chuyện rất buồn về mất mát của một người thân trong gia đình, nhưng mình vẫn muốn kể lại gióng như sống lại ký ức về một người bác đã khuất.

📷

Bác Ba quen một người đàn ông sở khanh, sau khi làm bác có thai hắn ta ruồng rẫy bỏ mặc bác. Xà hội Việt Nam thời bấy giờ k có cái nhìn tốt đẹp về những người k chồng mà có thai… Đến bây giờ vẫn thế, người ta nghĩ đó là một vấn đề nhục nhã, bại hoại gia phong… Và làm muối mặt cả giòng họ.
Bác Ba có thai tới tháng thứ 7 thì uống dây thuốc cá tự tử,

Cái dây thuốc cá không gây chết người, nhưng lại khiến bác sanh non.
Thời đó từ chỗ bác làm muốn ra quốc lộ lên bệnh viện Huyện phải đi đò… làm gì đã có đường xe như bây giờ, chưa kể đi đò phải mất thời gian đi kêu đò, rồi chạy 30 cây số mất hai tiếng… Bác tôi mất trên đường đi đi bệnh viện do băng huyết mất máu quá nhiều.

Người xưa bảo những bà bầu chết thường rất linh, thực ra tôi k hiểu linh là như thế nào, chỉ biết sau khi bác tôi mất, cái xóm trọ công nhân mà bác ở đó thì k đêm nào những người đồng nghiệp được yên giấc.
Đêm xuống cứ tắt đèn, họ lại bị trêu chọc, rồi giật chăn, giật gối… Điều đáng sợ là k ngoại trừ một ai, hồi đó tôi nghe kể lại là có người sợ quá mà rụng cả tóc đầu sau này bị điên.

Rồi cả gần 10 căn phòng trọ dọn đi hết k còn ai ở lại.

Bà nội tôi nhỏ con, năm nay gần 90 tuổi và chỉ nặng có 35kg. Thời còn trẻ bà cũng chỉ tầm 42-45kg, Tôi to con có thể gen từ ông nội (hơn 1.7m)
Cái hồi sau khi bác tôi mất, một năm đầu tiên bác tôi về nhập về bà nội tôi cứ phải gọi là như cơm bữa, tháng 1-2 lần là chuyện bình thường.

Những đêm sáng trăng. Thời đó chưa có đèn điện. nửa đêm nghe tiếng cửa mở là bà nội tôi đi lang thang, Mắt trợn tròng, đảo như rang lạc, ánh mắt thất thần nhìn vào là biết k có tí dương khí.

Bà cứ đi lang thang, năm đó chú tôi và bố tôi phải đi theo sau để phòng khi bác tôi xuất hồn thì còn đỡ kịp, vì khi xuất hồn, bà nội tôi đổ xuống như cây chuối gãy.

Cái điều làm tôi thấy lạnh sống lưng nhất đó là sức khỏe vô địch. Thời đó bố tôi còn trẻ, chú tôi thì là thanh niên mà k ôm giữ được, chỉ vật một cái là hai người ngã lăn quay ra đất… Ban đêm bà nội tôi cứ lang thang ra ruộng, chú và bố tôi đi theo, bờ ruộng mấp mô vấp té ngã lên ngã xuống người dính đầy bùn đất. Riêng bà nội tôi lại k ngã phát nào.
Theo dõi đến đây có thể một số người nói bà nội tôi bị mộng du hay một chứng hoang tưởng nào đó… Mời nghe tiếp

Trong cách xưng hô, bà nội tôi k bao giờ gọi bố và chú tôi là con, xưng mẹ, mà gọi là chúng mày và chị… Chúng mày về đi, kệ chị chị di dạo một lát rồi về…

Gần nhà có mấy con mương nhỏ rộng tầm 3 mét… Bà nội tôi cứ nhón phát là nhảy qua cái mương. Cái mương đó nếu cho mấy anh thanh nien trẻ thì cần phải bắt trớn từ xa nhảy may ra qua được.

Còn tieép….

1
7 tháng 1 2024

linh tinh , góp vui thì ra chỗ khác 😡😡😡😡

Đọc mấy câu chuyện của mn e cũng có hứng kể vài câu chuyện mà em đã đc mn trong nhà kể.1.Tấm ván hòm:– Gần nhà e có một ông hàng xóm,ông hai.Ko biết ổng đi đâu coi ng ta bốc mộ gì đó r ổng xin tấm ván hòm của ng ta r đem về lót dưới cây cầu vào nhà ổng.Ngày nào ai đi ngang đó cũng bị té hết mà chẳng hề có nguyên nhân gì.Ông biết chuyện r zậy mà ổng mang qua cây cầu vào nhà nội e...
Đọc tiếp

Đọc mấy câu chuyện của mn e cũng có hứng kể vài câu chuyện mà em đã đc mn trong nhà kể.
1.Tấm ván hòm:
– Gần nhà e có một ông hàng xóm,ông hai.Ko biết ổng đi đâu coi ng ta bốc mộ gì đó r ổng xin tấm ván hòm của ng ta r đem về lót dưới cây cầu vào nhà ổng.Ngày nào ai đi ngang đó cũng bị té hết mà chẳng hề có nguyên nhân gì.Ông biết chuyện r zậy mà ổng mang qua cây cầu vào nhà nội e lót.Y như rằng bác hai em đi làm về dù ko nhậu xỉn gì hết vẫn bị té xuống mương.Mà mn chưa biết gì hết.Rồi hôm bữa cậu tư e về chơi,đang nằm trên vòng ngắm ra cây cầu(bữa tối) thì thấy một cái bóng cụt đầu vụt vào.Cậu tư e hết hồn tưởng là ăn trộm nên rọi đèn coi thì chẳng thấy gì.Ns mới biết ra là có tấm ván hòm lót dưới nên giờ cậu e đốt bùa ra vứt đâu mất tiêu r.Ns thật là cậu e chỉ sợ ăn trộm chứ chẳng sợ ma quỷ bao giờ :))
2. Chết đuối:
– Ở trc nhà em có một con sông cũng ko to lắm,gần đó là nhà bác tư.Buổi tối bác tư đi rọi đèn kiểm tra thì thấy ở dưới bến có ai đang bơi mà đập nc đùng đùng.Mà buổi tối mà ai đi tắm sông.Bác ai rọi đèn ngay đó thì ko thấy ai hết nhưng mà thấy nước còn vợn vợn sóng như ai mới bơi =.=’ Nghe kể lại thì mới biết là chị bên sông chết đuối lúc 2t.Hay đi quậy,bắt ng ta.Mà mn biết r đó ng chết đuối pảo bắt ng chết theo để đc đầu thai.Gê thật 📷 Bơi từ bên kia sông sang bên đây mà ngồi trên bến bác tư e.
3. Trốn tìm:
– Cũng cái chị chết đuối đó.Hôm trc con B nó chơi trốn tìm zới mấy đứa trong xóm gần nhà chị chết đuối đó.Mà gọi chị chết đuối thấy vô lễ qá nên em xin gọi là chị X.Nó có nhiệm vụ là bắt ng trốn.Mấy đứa kia trốn hết r nó đang đi tìm thì thấy chị X.Không biết nó thấy chị sao mà về nhà xỉu lên xỉu xuống mặt xanh lè.Ns chớ e cũng ko sợ tại vì em đứng trc nhà chị đó chơi hoài mà chả thấy dống j.
4. Chuồng vịt:
– Bên phải nhà nội em có cái chuồng vịt sau đó là bên ruộng của hàng xóm.Buổi sáng cỡ chừng 4 giờ mấy anh e ra đi vs.E vs a của e về quê chơi hè.Mà buổi sáng tinh thì sương dày đặc mờ ảo lắm mn ạ.Đang giải quyết nỗi bùn thì e nhìn qua bên chuồng vịt thì thấy có cái bao màu trắng đang bay bay.A e tưởng là bác hai phơi cái bao để đựng bắp(nhà em bán bắp) tự nhiên thấy nó có tóc đen rũ xuống mặt ko thấy mặt.Ko có chân mà đang bay tiến gần lại a =.=” A sợ quá trời kéo dây kéo chạy zô ôm bà nội :))) lớn mà sợ ma.E nghe kể lại mà hết dám đi chơi khuya.Đi ngang ko dám nhìn cái chuồng vịt :(( sợ te đái

P/s: Tất cả truyện em kể là có thật ko thêm mắm muối gì nhé.Up tới đây thôi mốt e up thêm vài truyện.

0
Chào admin và các bạn !!! Đọc truyện nhiều rồi giờ mình cũng muốn chia sẻ câu chuyện mà mình được nghe. Lần đầu viết ko mong gạch đá, hi vọng đc mn ủng hộ để có động lực viết tiếpNhững mẩu chuyện không hồi kết – Tác giả Sương Sương#1Câu chuyện là do bố mình kể lại hồi ấy là còn những năm mà vẫn tồn tại hợp tác xã, lúc mà chưa nhà ai có tivi riêng, vẫn còn những đoàn...
Đọc tiếp

Chào admin và các bạn !!! Đọc truyện nhiều rồi giờ mình cũng muốn chia sẻ câu chuyện mà mình được nghe. Lần đầu viết ko mong gạch đá, hi vọng đc mn ủng hộ để có động lực viết tiếp
Những mẩu chuyện không hồi kết – Tác giả Sương Sương
#1
Câu chuyện là do bố mình kể lại hồi ấy là còn những năm mà vẫn tồn tại hợp tác xã, lúc mà chưa nhà ai có tivi riêng, vẫn còn những đoàn văn công, đoàn chiếu phim (mình quên năm nào cụ thể rồi) . Hôm ý có đoàn chiếu phim về xóm mình chiếu phim đêm cho bà con ở sân kho (kho chứa thuốc sâu ngày xưa), cả làng rủ nhau đi xem đông vui lắm. Hồi ấy chưa có đèn đóm đầy đủ như bây giờ nên khu vực đó là sáng nhất còn lại cả làng tối đen như mực. Lúc đầu bố mình cũng có ý định đi xem nhưng nghĩ lại ngày mai chưa có cái gì bỏ bụng cho cả nhà ( hồi ấy thiếu đói mà) nên quyết định đi kiếm ít cua cá ốc ếch gì đó. Một mình bố xách giỏ đi thẳng ra đồng tối om chỉ toàn tiếng cóc nhái à uôm. Ngày ấy thì đồng ruộng còn mênh mông bạt ngàn lắm, bố mình cứ men theo những con đường đất mà đi ra gió cứ hun hút thổi, đồng còn trơ cuống rạ. Sau khi đã xem kĩ nhưng ko hiểu sao chẳng tìm được con cá con cua nào, lại tối muộn rồi nên bố quyết định về. Đang đi bộ chậm chậm qua mấy con đường đất thì bố mình nghe như có tiếng ai đi theo ở gần lắm. Quay lại thì chẳng có ai. Các bạn cứ tưởng tượng là cái con đường đất nó chỉ rộng đủ vừa 2 bàn chân bước đi, còn 3 bề 4 bên là ruộng nhưng ko có nước, chỉ nhão nhão xâm xấp bùn thôi ấy. Bố mình nghe thấy tiếng bước chân nhwung ko phải là bước chân trên đất hay trên cỏ khô mà tiếng bước chân bì bạch bì bạch lẹp bẹp như mình giẫm trên nước lấp xấp ấy. Bố mình nhìn sang bên ruộng ko thấy ai, rợn rợn rồi đi nhanh hơn thì tiếng bước chân ấy cũng như chạy theo lạch bạch nhanh hơn. Bố mình đi nhanh, nó cũng đi nhanh, đi chậm nó cũng đi chậm theo. Bố chạy 1 mạch về nhà, kéo phên cửa lại thì qua ánh đèn leo lét chỉ thấy có cái bóng gì đó to sụ đi xung quanh nhà 1 hồi rồi đi mất.
#2
Hồi ấy bố mình lái máy cẩu làm công trình trong chỗ đường mòn Hồ Chí Minh. Đêm hôm ý chú bạn bảo có việc nên nhờ bố đổi ca trực, bố mình đồng ý. Nhiệm vụ tối hôm ấy là phải di chuyển máy móc qua đường rừng đó ra khu vực khác. Đêm khuya chỉ có 1 máy của bố là duy nhất phải đi vì mấy máy kia đi xong trước rồi. Trời mùa đông, gió đông bắc hun hút thổi, rừng già lạnh lẽo âm u, chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích với cả tiếng gió rít ghê người. Bố mình ngồi trong máy, khóa kín cửa kính cho đỡ lạnh, sương với hơi thở mờ cả kính ấy. Xong xuôi, bố cho máy chạy thẳng qua đường rừng đó. Cửa kính kín là thế là ko hiểu sao bố mình nghe rõ có tiếng người nói lao xao từ phía xa, có ánh sáng le lói nữa. Càng tiến lên tiếng động ánh sáng càng rõ. Bố mình dừng lại tắt máy, không gian yên tĩnh vẫn vang lên những tiếng người cười nói râm ran. Vốn là người bạo dạn lại cứng bóng vía nên bố rất tò mò mở cửa xuống xem. Sau khi vạch kẽ lá nhìn sang phía có tiếng nói, qua bờ bên kiaa của con suối trước mặt, bố mình kinh hoàng nhìn thấy rất rất nhiều người già trẻ lớn bé gái trai đủ cả, mỗi người đang ngồi trên nóc 1 ngôi mộ ăn mặc như người mình bình thường và thực sự là đang BUÔN CHUYỆN, bố bảo trông y như cái chợ ấy. Họ cười nói trêu đùa nhau tỏng gió rít lạnh thấu xương, ánh lửa lập lòe. Bố mình sợ quá, quay ngoắt lên xe, đóng cửa, tăng tốc ko dám quay đầu lại nữa.

0
Chào mọi người . Mọi người chào lại mình cái cho có hứng vào truyện cái nào :))))Hầy.. đợi mình châm điếu thuốc rồi kể nào , các bạn có tin trên đời này có ma hay không , có bạn có có bạn lại nghĩ đó là do trí tưởng tượng của con người khi ở hoàn cảnh nào đó khi mà tâm trí ta gọi nó là sợ , mình lớn lên ở bình chánh nhưng mình ở giáp ranh với long an thôi , chỗ mình ở ngày...
Đọc tiếp

Chào mọi người . Mọi người chào lại mình cái cho có hứng vào truyện cái nào :))))
Hầy.. đợi mình châm điếu thuốc rồi kể nào , các bạn có tin trên đời này có ma hay không , có bạn có có bạn lại nghĩ đó là do trí tưởng tượng của con người khi ở hoàn cảnh nào đó khi mà tâm trí ta gọi nó là sợ , mình lớn lên ở bình chánh nhưng mình ở giáp ranh với long an thôi , chỗ mình ở ngày trước ở cũng ngần 50 hộ , à mà nói chính xác ra thì là 57 hộ do mình hay làm dùm bố mình mấy cái phát mời họp tổ dân phố ấy , nhưng bây giờ chổ này vắng và sợ lắm do người ta quy hoạch hết rồi để xây cao tốc long thành gì gì đó , bây giờ chỉ còn tầm 23 hộ thôi , càng vào sâu đổ nát càng hiện rõ , chuyện cũng chả có gì nghê rợn từ ngày con bồ mình đi làm nhà hàng về toàn 10h 11h , mình cái tính thì lo xa nên toàn chờ nó về tới nhà mới chiệu đi ngủ , chuyện cũng không có gì nếu hôm đó nhà không mất wifi nên đành lôi cái võng trong nhà ra sân bà nội nằm để hút wifi ké ( tới giờ vẫn sài chùa và nằm ngoài sân ahihi ) trước khoảng sân là một không gian rộng và tối om vì nó nằm sát mép đường nên làm mình cứ rờn rợn , các bác nào ở xã cũng biết đường trong xã về đêm cây cối um tùm không đèn nó dị cỡ nào rồi , nhưng vì tình yêu em cân tất các bác ạ , chiều hôm đó mưa cũng lớn và đến đêm nó vẫn lách tách không chịu dừng , em thì nằm đó lâu lâu lại có gió thổi qua với cái hơi sương đêm làm em dựng cả xương sống , hôm đó em cũng mệt lắm dự là nói nó tối nay em ngủ sớm nhưng mà nghĩ lại không bỏ được em mới xuống bếp pha 3 bịch cà phê để làm 1 ca uống , thì bỗng chó khắp sớm em sủa vang rền em cũng thấy hơi sợ sợ rồi nhưng vẫn quyết định là đi mang theo ca cà phê với gói thuốc em nằm mở coi tiếp one piece còn dang dở nhưng mà những ngọn gió lâu lại ùa tới kèm theo tiếng hú cũa gió làm em cứ bồn chồn trong người , rồi cũng  11h.30 hai đứa nói chuỵen cũng tầm 1h sáng em cúp máy đề về ngủ một phần nó sợ em lạnh , nhưng mà hôm nay em lại gạt ý định đó bì đang coi tập cao trào cũa one piece nên em nán lại coi nốt rồi về tầm cũng 2h sáng trời cũng lạnh hơn rất nhiều em cứ ôm điện thoại cho đến khi em nhìn ra phía đường có ông lão đang đạp xe đẹp cứ ngó em chằm chằm rồi cười , em mới lẩm bẩm lẻ nào ông tám chở củi ra ngoài quán sớm vậy mới 2h sáng chả lẽ nào h này đã nấu nước lèo , em châm điếu thuốc ngó lại thì không thấy nữa , em cũng bắt đầu lo sợ về thứ mình thấy , em rơi vào cảm giác lo sợ đến mức nhìn con đường tối om mà em sợ không dám chạy về nhà dù nhà em chỉ cách chỉ cách đó 7 căn thôi , em cứ nằm đó với hi vọng ông nội sẽ đi tè khuy để em có thể ngủ nhờ nhà nội , lúc đó em thật sự chỉ muốn đập cửa kêu cứu ông nội mà lại nghĩ nhà nội út mới sinh con nên không dám kêu , em đành cắn răng nằm lại tầm 3h trời bỗng nhiên trở mưa nặng hạt làm mọi thứ nặng nề nay trở nên quá ảm đạm , bỗng trong tiếng mưa là tiếng xe đạp cót két vọng lại chỗ em , chắc chắn không phải ông tám vì ông chỉ chở củi ra rồi ở ngoài quán với bà tám chứ về làm gì mà mưa gió người ta cũng đạp lẹ chứ sao lại đạp chậm rãi như vậy, chợt mình nghe tiếng ai đó rao rõ mồn một , bánh đây bánh bột bánh chuối đây , mình đảm bảo rằng nghe rất rõ vì tiếng rao chậm rãi và từ từ , ông ấy lại nhìn mình cười lúc ấy mình như chết lặng đi chỉ biết đứng như chết nhìn theo mà nước mắt tuôn ra vì đã sợ đến mức không còn bước nỗi nữa , trời xoẹt gầm thì mọi thứ mình nhìn thấy chỉ là màu đen , bỗng ông nội mở cữa ra đi tiểu thì mình chỉ biết cảm ơn trời vì lúc đó ông nội như cứu tinh cũa mình , mình mở cữa lao thẳng vào giường ông nội nằm co ro trong đó mà chưa hết bàng hoàng vì nhưng gì đã thấy , mình kể lại cho ông nội nghe , ông nói mình hên vì gặp ông đó hiền chỉ hù mình còn gặp vong khác nó cho ăn bùn ăn đất thì xong , dù gì giờ trong mùng mình cũnf đã đỡ hoảng hơn . Nên tối nay lại ra võng nằm viết cho các bạn xem bây giờ rút kinh ngiệm bỏ trong túi củ tỏi chà bá luôn :))) em cày phim tiếp đây , em vốn văn vẻ như lờ nên các bác đừng chê .

0
2 tháng 12 2021

1+1=2

2+2=4

 

2 tháng 12 2021

1 + 1 = 2

2 + 2 = 4

25 - 18 = 7

24 - 13 = 11

63 - 26 = 37

34 + 23 = 57

11 tháng 3 2019

1.WHEN does she go to work?

2.how wide is the Great Wall?

3.VN has lots of rain

<3 (tick mk nha )

học nhiều quá hóa rồ